CON GÁI......!!!
Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015
Tôi thích viết trải nghiệm lên trang giấy nhưng luôn tự ti với chính bản thân mình. Và chính đôi khi một bóng hình thoáng qua cũng là một “động lực”, một “sẻ chia” thôi thì tất cả đơn giản chỉ là một chút buồn theo gió. Nhóc nhỏ ấy luôn là vậy. Luôn dấu kín để rồi “giọt buồn cứ lăn mãi” vậy!
Tôi tự hỏi tại sao mình mỗi ngày trông lại khác đi? Tôi đã từng là ai? Và bây giờ ai đang là tôi để sống? Mỗi sớm mai tỉnh giấc ra thấy thế giới nhạt nhòa đi mà vẫn không tin mình bây giờ đã cận, mỗi lúc nhổ vô tình được một sợi tóc bạc trên đầu cứ tưởng ai đó bôi bút xóa trắng cho những tháng ngày…
Tôi tự hỏi mình tại sao cuộc đời tôi lại ra nông nỗi như thế này? Những lúc đi khám bệnh một mình ngồi cô đơn nhìn vết kim tiêm đang lạnh lùng hút máu, những dạo mua rất nhiều áo quần nhưng chẳng ai ngồi bình phẩm cho những phục trang mới …
Tôi đã tự biết mình đang đánh mất những người của cuộc đời trong những âm mưu, tôi đã cố làm mình lạnh lùng hơn, bản năng hơn hoặc đứng đắn hơn những gì tôi có, tôi đã cố làm ai đó rời bỏ tôi sau những cánh cửa im lìm bỏ ngỏ, tôi từ lâu đã từ chối cởi mở lòng nhằm truy tìm một con cá vây tay…
Tôi đã tự làm tôi đau trong những tháng ngày, tin thời gian đang trôi đi …mỗi lần vét những nùi tóc rụng đang cuộn đầy dưới lỗ rò bồn tắm…Tôi đã tự làm tôi xót xa trong những sự biệt ly, những người yêu tôi chưa thôi mùa bão tố, những người thoáng qua chưa kịp hiểu có là yêu hay không đã thấy mất đi rồi…
Tôi đã tự làm mình trở thành kẻ đãi bôi, cố trở nên cao thượng , giả vờ với niềm hạnh phúc mà giờ đây … có, cố đang tâm xấu xa đi đúng như lời của mọi người vẫn tin và tôi vẫn hằng chứng tỏ, cố cười vui cho những khóc thầm…Tôi đã tự cho phép mình nương náu trong những lặng câm, những đêm khuya muốn nghe tiếng người nói cười chỉ mở nhạc lên rồi ngủ vùi không tắt, những vết mổ trên thịt da chỉ cắn lưỡi nhằm không khóc thành lời…
Tôi đã tự biết trong cơn mơ có khi mình đã khóc thảnh thơi, sáng mai tỉnh lên thấy gối ướt đầm dưới tóc, mẹ từng hỏi tôi trong đêm hỏi tại sao con khóc, tôi đã quả quyết rằng chắc mơ thấy con bị mất tiền…Tôi đã tự tàn phá mình sau tất cả đúng sai, những bài thi làm đúng rồi vẫn cố tình phạm qui nhằm để hủy, những bài thơ viết một lần không bao giờ đọc lại lần thứ hai như đứa con tinh túy, những số điện thoại ai đó ở xa gọi chẳng để nghe bao giờ… rồi lại làm ngơ, những simcard thay đổi liên miên nhằm không ai liên lạc nữa, bởi tôi biết nguyên nhân đằng sau cuộc đời này khiến họ đã không thể là tôi như từng hứa, nên tôi cũng đánh mất tôi trong kí ức thủa nào, tất cả chỉ tại những hàng cây cuối mùa gầy khẳng khiu đang ra lá xanh xa…
Tôi tự hỏi tại sao mình mỗi ngày trông lại khác đi? Tôi đã từng là ai? Và bây giờ ai đang là tôi để sống? Mỗi sớm mai tỉnh giấc ra thấy thế giới nhạt nhòa đi mà vẫn không tin mình bây giờ đã cận, mỗi lúc nhổ vô tình được một sợi tóc bạc trên đầu cứ tưởng ai đó bôi bút xóa trắng cho những tháng ngày…
Tôi tự hỏi mình tại sao cuộc đời tôi lại ra nông nỗi như thế này? Những lúc đi khám bệnh một mình ngồi cô đơn nhìn vết kim tiêm đang lạnh lùng hút máu, những dạo mua rất nhiều áo quần nhưng chẳng ai ngồi bình phẩm cho những phục trang mới …
Tôi đã tự biết mình đang đánh mất những người của cuộc đời trong những âm mưu, tôi đã cố làm mình lạnh lùng hơn, bản năng hơn hoặc đứng đắn hơn những gì tôi có, tôi đã cố làm ai đó rời bỏ tôi sau những cánh cửa im lìm bỏ ngỏ, tôi từ lâu đã từ chối cởi mở lòng nhằm truy tìm một con cá vây tay…
Tôi đã tự làm tôi đau trong những tháng ngày, tin thời gian đang trôi đi …mỗi lần vét những nùi tóc rụng đang cuộn đầy dưới lỗ rò bồn tắm…Tôi đã tự làm tôi xót xa trong những sự biệt ly, những người yêu tôi chưa thôi mùa bão tố, những người thoáng qua chưa kịp hiểu có là yêu hay không đã thấy mất đi rồi…
Tôi đã tự làm mình trở thành kẻ đãi bôi, cố trở nên cao thượng , giả vờ với niềm hạnh phúc mà giờ đây … có, cố đang tâm xấu xa đi đúng như lời của mọi người vẫn tin và tôi vẫn hằng chứng tỏ, cố cười vui cho những khóc thầm…Tôi đã tự cho phép mình nương náu trong những lặng câm, những đêm khuya muốn nghe tiếng người nói cười chỉ mở nhạc lên rồi ngủ vùi không tắt, những vết mổ trên thịt da chỉ cắn lưỡi nhằm không khóc thành lời…
Tôi đã tự biết trong cơn mơ có khi mình đã khóc thảnh thơi, sáng mai tỉnh lên thấy gối ướt đầm dưới tóc, mẹ từng hỏi tôi trong đêm hỏi tại sao con khóc, tôi đã quả quyết rằng chắc mơ thấy con bị mất tiền…Tôi đã tự tàn phá mình sau tất cả đúng sai, những bài thi làm đúng rồi vẫn cố tình phạm qui nhằm để hủy, những bài thơ viết một lần không bao giờ đọc lại lần thứ hai như đứa con tinh túy, những số điện thoại ai đó ở xa gọi chẳng để nghe bao giờ… rồi lại làm ngơ, những simcard thay đổi liên miên nhằm không ai liên lạc nữa, bởi tôi biết nguyên nhân đằng sau cuộc đời này khiến họ đã không thể là tôi như từng hứa, nên tôi cũng đánh mất tôi trong kí ức thủa nào, tất cả chỉ tại những hàng cây cuối mùa gầy khẳng khiu đang ra lá xanh xa…
(Theo Ngô Vân)
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét